CHATTHUGIAN.MOBIE.IN
kính chào qúy khách

TRANG CHỦ
Truyện Teen   Ngôn Tình   Đam Mỹ   Bách Hợp   Tử Vi   Truyện Tranh  
Facebook  Xổ Số  Dịch  Tải Game  Báo  Tiền Ảo Bitcoin 

  Mẹ, đừng đùa với lửa


Phan_8

Anh nắm lấy eo Trình Du Nhiên, nhanh nhẹn lật người tránh né, tròng mắt đen đảo qua, trong nháy mắt, cánh tay dài duỗi ra, cặp mắt đen lạnh lùng nhất thời lóe ra hung ác nồng đậm.

Pằng pằng, hai phát chạm vào là nổ ngay, động tác nhanh đến mức khiến người nhìn không rõ ràng lắm, ba người cũng đã có hai người ngã xuống đất, thẳng mi tâm, lập tức bị mất mạng.

Trình Du Nhiên bị kỹ thuật bắn vừa nhanh vừa chuẩn của anh làm cho ngơ ngẩn, dù thế nào cô cũng không nghĩ ra, Viêm Dạ Tước lại xuất hiện tại nơi này, "Anh ——"

"Đi!" Viêm Dạ Tước nói một chữ cắt đứt lời của cô..., lôi kéo cô băng qua hành lang, phát hiện cửa sổ cũng đã bị phong kín, căn bản không có biện pháp đi ra ngoài.

"Từ bên này đi." Trình Du Nhiên hô một tiếng, lúc cô tiến vào, đã ngắm nhìn tình huống chạy trốn, cho nên, nhớ rất rõ ràng đường đi, cô nhanh chóng chạy ở trước mặt, mang theo bọn họ tiến vào đại sảnh, đưa tay đẩy cửa nội đạo.

Chợt, chung quanh vang lên mấy giây còi báo động, ngay sau đó, âm thanh tích tích tích vang lên.

Âm thanh này vang lên ở chính chỗ cánh cửa, rất rõ ràng, lúc Trình Du Nhiên đẩy cửa, chạm vào cơ quan.

"Lão đại, bên trong khóa cửa cần dùng bom cảm ứng." Đan Hùng liếc mắt nhìn, nói.

Trình Du Nhiên dĩ nhiên biết bom cảm ứng là đồ chơi gì, giương con mắt nhìn về phía Viêm Dạ Tước, mồ hôi trên trán chảy xuống, không ngờ lão hồ ly gian trá khóa cửa xong cư nhiên cài đặt bom cảm ứng.

"Đừng động!" Viêm Dạ Tước nhíu chặt lông mày, sắc mặt trầm xuống, Trình Du Nhiên chợt tiếp một câu: "Biết."

Lăn lộn ở chợ đen nhiều năm, trong lòng cô rất rõ ràng, chỉ cần cô vừa động, trong vòng ba giây bom sẽ nổ tung, hơn nữa, lão hồ ly kia tuyệt đối sẽ không đặt một quả bom, bom bên trong biệt thự đều liên tiếp, chỉ cần một quả phát nổ, sẽ tăng nhanh những quả bom hẹn giờ kia.

Như vậy, cả tòa nhà này sẽ bị hủy diệt, chớ nói chi là bên trong nhiều người như vậy, Trình Du Nhiên nhìn Viêm Dạ Tước cùng Đan Hùng một chút, dù thế nào cô cũng không nghĩ ra anh ta sẽ tự mình đến cứu mình.

Trầm mặc một giây, Trình Du Nhiên hít một hơi thật sâu, trầm giọng nói: "Chỉ cần đi thẳng theo nội đạo sẽ ra cảng, các người mau rời khỏi nơi này đi!"

Người xung quanh nghe xong lời này thì ngẩn ra, sắc mặt của Viêm Dạ Tước càng thêm âm trầm hơn vừa rồi.

Đan Hùng nhìn Trình Du Nhiên, không ngờ cô sẽ nói như vậy, "Lão đại, thời gian không nhiều lắm, đi nhanh đi."

Nghe vậy, vẻ mặt Viêm Dạ Tước trở nên lạnh lẽo âm u, trong mắt lóe ra ánh lạnh, "Đan Hùng, lập tức mang theo mọi người rời khỏi nơi này!"

Lão đại nói lời này là ý bảo anh muốn lưu lại?

Vẻ mặt Đan Hùng trở nên khẩn trương, anh ta không thể để cho lão đại có chuyện, dù nhân vật quan trọng ở lại cũng nên là anh ta ở lại.

"Lão đại, anh rời đi trước, nơi này giao cho em là được."

Trình Du Nhiên cũng ngớ ngẩn trong lòng, lo lắng nói: "Lão đại Viêm, hiện tại cũng không phải là ——"

"Câm miệng!" Viêm Dạ Tước gầm lên giận dữ, bỗng nhiên xoay người nhìn Đan Hùng: "Lập tức đi!"

Đây là mệnh lệnh, giữa lông mày mang theo phách khí vương giả!

Vẻ kinh ngạc trong nháy mắt thoáng qua trên mặt Đan Hùng, rất nhanh, khôi phục tỉnh táo trước đây, nắm chặt quả đấm, hướng thuộc hạ khoát tay áo: "Đi!"

Ngay sau đó, vội vã mang theo Kim Vạn rời đi theo hướng nội đạo.

"Mọi người, mau lên, nhanh lên một chút!"

Mấy giây ngắn ngủn, chung quanh nhất thời yên tĩnh lại, yên tĩnh khiến Trình Du Nhiên chỉ có thể nghe thấy âm thanh tim mình khẩn trương nhảy cùng tiếng hít thở, nhưng cô cố gắng bảo mình duy trì tỉnh táo, coi như mồ hôi trên trán nhỏ xuống, tay cũng bắt đầu run rẩy, cô hít sâu, nhìn Viêm Dạ Tước ở lại, thản nhiên nói: "Sao anh không đi?"

Giọng nói hết sức nhỏ, sợ động tác mình mỉm cười sẽ xúc động máy tăng nhanh.

"Đừng tưởng rằng anh ở lại thì tôi sẽ cảm ơn anh, tôi chỉ cảm thấy. . . . . ."

"Đừng nói nhiều!" Viêm Dạ Tước lạnh lùng nói.

"Anh. . . . . ." Giọng điệu của anh rõ ràng rất bá đạo, lại làm cho Du Nhiên có loại cảm giác không giống, nhất thời cứng họng, không biết nên nói gì.

Cặp con ngươi màu đen lóe ra kiên cường không người nào có thể địch, cong người xuống, cánh tay bền chắc vòng qua eo Trình Du Nhiên, trầm giọng nói: "Muốn chết, cũng không phải tự em tính toán!"

"Anh muốn làm cái gì! ?" Trình Du Nhiên nhíu chặt mi tâm.

"Đừng động!" Viêm Dạ Tước chợt truyền đến một tiếng quát lạnh, sắc mặt biến thành nghiêm túc, "Nghe kỹ! Tôi đếm tới ba liền lập tức buông tay!"

"Cái gì?" Trình Du Nhiên mở to cặp mắt, chẳng lẽ anh ta không biết buông ra, bọn họ đều sẽ bị nổ thành vụn phấn à?

Buông tay, cái này bày tỏ bọn họ đều muốn xong đời ở chỗ này?

"Anh chính là ——"

"Không nên nói nhảm, một!"

Viêm Dạ Tước nói đếm tới ba cô liền thả tay? Có thể không? Nhìn vẻ mặt trấn định của anh, cô nên tin tưởng anh ư?

Trừ cái này cũng chưa có biện pháp khác, thôi! Bất cứ giá nào! Dù sao cuộc đời cũng giống như một ván bạc, không thua chính là thắng!

"Ba!" Âm thanh lạnh lẽo vang lên ——

Mặc kệ Trình Du Nhiên có phản ứng kịp không, một tay ôm chặt lấy cô vào trong ngực, màu đen nhất thời nhô lên, nhanh chóng chạy hướng cây cột phía trước ——

Trong lúc mới vừa chạy ra hai bước, âm tiếng phá hủy uy lực kinh người đột nhiên vang lên!

Chỉ thấy cánh cửa vừa dầy vừa nặng đã bị nổ bay, tất cả chung quanh trong nháy mắt bị nổ thành vụn phấn, mảnh vụn bắn ra bốn phía, hỗn hợp nở rộ cùng ngọn lửa, đánh thẳng vào bốn phía ——

Viêm Dạ Tước ôm chặt Trình Du Nhiên xông ra phía trước, mặt Trình Du Nhiên chôn ở bờ vai anh, mắt thấy ngọn lửa sẽ bốc thẳng phía bọn họ, khoảnh khắc muốn cháy đến lưng Viêm Dạ Tước thì anh nhảy mạnh một cái, tốc độ tựa như tia chóp trong nháy mắt khéo léo lật người, ôm chặt Trình Du Nhiên nhanh chóng nhào tới hướng mặt đất sau cây cột trước mặt, thân hình cao lớn bao bọc cô.

Cả đại sảnh trở thành một biển lửa, mảnh vụn mang theo ngọn lửa tung tóe bay đầy trời, như sao băng rơi xuống, mấy mảnh vụn rải rác đánh vào trên người Viêm Dạ Tước, anh thế nhưng lại giống như không có việc gì, bảo vệ Trình Du Nhiên dưới khuỷu tay mình.

Tia lửa đang thiêu đốt đầy trời, Trình Du Nhiên áp vào lồng ngực anh, không biết vì sao, cô không nghe được nhịp tim của đối phương, hình như chỉ có thể nghe được tiếng tim mình đập, mơ hồ cảm thấy tiếng hít thở phái nam trên đầu mình nặng nề. . . . . .

Trong phòng không chỉ có một quả bom, lúc này, tất cả bom hẹn giờ bởi vì vừa chợt nổ mà máy tăng tốc!

Ranh Giới Sống Chết (Hạ)

Chương 26: Ranh Giới Sống Chết (Hạ)

Đợt nổ tung vừa rồi đã chặn lại lối đi thông ra cửa, bọn họ căn bản không có biện pháp đi thông ra ngoài tòa nhà, đường ra duy nhất chính là. . . . . .

"Đi! Đến lầu chót!" Hai người nhìn chung quanh một chút, ăn ý trăm miệng một lời nói.

Giờ phút này, cả tầng hai cùng đại sảnh đều cháy sạch hoàn toàn, nhiệt độ trong phòng trong nháy mắt lên cao, trong biển lửa, Trình Du Nhiên bị Viêm Dạ Tước lôi kéo, né tránh mảnh vụn bay xuống, đi thông lên trên lầu.

Đang muốn chạy ra khỏi biển lửa, trên trần nhà, một khối gỗ bốc cháy rơi xuống hướng Trình Du Nhiên, tay Viêm Dạ Tước vươn ra rồi thu lại, lôi cô ra sau lưng mình.

Song thời điểm tránh thoát mảnh vụn, ánh mắt Trình Du Nhiên đảo qua bên trái, nhanh nhẹn xoay người, nhảy ra một bước đứng ở bên trái Viêm Dạ Tước, hai thân hình giao thoa ở giữa, Trình Du Nhiên chợt đẩy Viêm Dạ Tước chạy đi ——

Bùm! Một tiếng vang thật lớn, cây cột bị phá hủy, chấn động cực lớn làm Trình Du Nhiên bắn về phía trước, Viêm Dạ Tước vừa quay đầu, ánh mắt trầm xuống, cây cột nổ tung lần nữa, anh duỗi cánh tay lôi kéo, kéo Trình Du Nhiên vào trước lồng ngực của mình, linh hoạt xoay người tránh né tập kích, di chuyển đến sau cột trụ.

"Huề nhau." Trình Du Nhiên nhẹ nâng khóe miệng lên, trước anh cứu cô, hiện tại vừa lúc huề nhau, Trình Du Nhiên cô chưa bao giờ cố ý giúp người để được mang ơn, cũng không thích thiếu người nhân tình.

Giờ phút này, sắc mặt cô tái nhợt, đau đớn tập kích thần kinh của cô, một khối gỗ vụn đang bay tung tóe, cắt qua bắp đùi cô, máu tươi thấm vào quần, cô trấn định cởi quần áo ra, nhanh chóng buộc chặt bắp đùi, lúc này không còn kịp khâu lại nữa, cũng chỉ có thể làm tạm vậy.

Sau đó, giương mắt nhìn Viêm Dạ Tước, cố nén đau đớn truyền tới từ bắp đùi, nói: "Đi thôi, thời gian không còn nhiều lắm."

Nhìn cô hình như không có việc gì, rõ ràng đã đau đến mức thay đổi sắc mặt.

Viêm Dạ Tước nhăn mày lại, động tác lôi kéo mạnh, chặn ngang ôm cô lên, bước nhanh ra khỏi biển lửa, tiến vào hành lang an toàn, nhanh chóng chạy hướng trên lầu.

Lúc sắp đến gần lầu chót, ba bóng dáng thoáng qua.

Ngay sau đó, pằng pằng pằng ——

Ba viên đạn xẹt qua trong nháy mắt, Viêm Dạ Tước ôm cô xoay người, nhanh nhẹn xoay người tránh né.

Tròng mắt đen đảo qua, chỉ thấy mấy bóng đen thu vào trong mắt, từ động tác nhanh nhẹn lưu loát của bọn họ là có thể nhìn ra đó là sát thủ trải qua huấn luyện hiệu suất cao.

Trình Du Nhiên nhíu nhíu mày, lúc này, còn có người tới nơi này chặn lại, xem ra Lục Tường thật đúng là muốn đưa Viêm Dạ Tước vào chỗ chết, cái lão hồ ly này!

Viêm Dạ Tước khẽ hừ lạnh trong lòng, nhưng mà trên mặt lại không xuất hiện một tia sợ hãi, tình huống như thế đối với anh mà nói sớm đã là chuyện thường như cơm bữa, có thể ngồi lên vị trí hôm nay, vô luận là bạch đạo hay hắc đạo, người muốn diệt trừ anh nhiều đến đếm không hết.

Muốn giết anh? Được, anh thật muốn xem những người Lục Tường huấn luyện ra có bản lĩnh này hay không!

Nhưng hiện tại anh ôm Trình Du Nhiên, trong nháy mắt, nhanh chóng lui về phía sau, ôm Trình Du Nhiên tránh né nhanh như tia chớp, sau dùng cánh cửa ngăn cản mấy phát đạn.

"Ở lại chỗ này!" Viêm Dạ Tước ấn hai vai Trình Du Nhiên, đặt cô ở phía sau cửa, ngay sau đó, ngước mắt, tròng mắt đen lạnh lùng nhất thời lóe ra nồng đậm hung ác.

Một giây kế tiếp, anh giống như báo đen đột nhiên nhô lên, một tay bắt được nòng súng chỉ tới hướng anh, làm cho người ta còn chưa kịp phản ứng, đã bắt ngược lại một gã đàn ông áo đen, một tay giữ chặt chốt an toàn, một tay khác dùng sức vặn cổ gã đàn ông đó.

Giờ phút này, súng đã ở trong tay anh, một tay giữ chặt gã đàn ông đã bị mất mạng, máu lạnh làm thành lá chắn che mình, đồng thời một tay lưu loát đem súng lục lên cò.

"Pằng pằng ——"

Hai phát bắn ra, một gã đàn ông khác còn chưa kịp phản ứng, cũng đã ngã xuống đất, thân thể run rẩy khổ sở, từng viên đạn đều đúng chỗ hiểm của hắn, cuối cùng bắn ra, thẳng mi tâm, lập tức bị mất mạng.

Người đàn ông cầm súng đạn trong tay bắn càn quét thành tổ ong, tay không không quyền, Trình Du Nhiên nhìn một màn kia, ngẩn ra trong lòng.

Ba gã khác là nhân vật lợi hại nhất, động tác nhanh nhẹn như nước chảy mây trôi, hơn nữa lúc ẩn lúc hiện tựa như ma quỷ, có thể ngồi lên vị trí lão đại Viêm bang, bản lĩnh của Viêm Dạ Tước tuyệt đối không thấp kém, trải qua một trận đọ sức, cũng không để bọn họ thương tổn được chút nào.

Nhưng thời gian đã không còn nhiều, anh phải giải quyết bọn họ trong vòng mười giây!

Lúc này, trong lúc lơ đãng một bóng đen di chuyển, trong tay nắm súng lục trên đất lên đang muốn tập kích anh từ phía sau.

Thời điểm nghìn cân treo sợi tóc, sắc mặt Trình Du Nhiên núp ở phía sau cửa bỗng kinh ngạc, nắm vũ khí bên cạnh lên, chịu đựng đau đớn ở bắp đùi, lặng yên không một tiếng động lao nhanh đến, dẵm thảm tập kích người kia, hướng phía sau, hung hăng dùng vũ khí đâm một cái.

Thân là bác sỹ, cho tới bây giờ cô cũng chỉ cứu người, không ngờ cũng có lúc tự tay giết người.

Khóe miệng Trình Du Nhiên kéo ra một nụ cười cứng ngắc, ngay sau đó khom người nắm súng vừa rồi, lấy một đường cong hoàn mỹ, đem súng ném vào trên tay Viêm Dạ Tước.

Hiện tại, bọn họ phải đánh nhanh thắng nhanh!

Viêm Dạ Tước vừa lui về phía sau, tay bắt được đồ Trình Du Nhiên ném, đồng thời, bóp cò súng, nổ súng toi mạng.

Hai cánh tay duỗi một cái, chặn ngang ôm lấy Trình Du Nhiên lần nữa, thời gian đã không đủ chỉ còn lại mười lăm giây, thông hướng lầu cuối, cửa bị phong tỏa, chỉ còn khẩn cấp chạy trốn hướng cửa sổ trên mái nhà.

Vừa lúc đó, một bóng người chợt thoáng qua trên chỗ cửa sổ——

"Lão đại! Là tôi! Đi lên nhanh một chút!" Là giọng Phi Ưng, anh ta đứng ở cửa sổ trên mái nhà nhìn xuống, vội vã nói.

"Đỡ lấy cô ấy." Nhìn thấy thuộc hạ Phi Ưng, Viêm Dạ Tước đem Trình Du Nhiên nâng lên hướng cửa sổ trên mái nhà, Phi Ưng đứng ở cửa thuận thế nhận lấy Trình Du Nhiên, nhanh chóng ôm lấy cô ra phía ngoài cửa sổ, sau đó, lập tức vươn tay hướng cửa sổ trên mái nhà, tiếp ứng lão đại.

Viêm Dạ Tước cầm tay, một tay vịn dọc theo cửa sổ trên mái nhà, một tay linh hoạt lật chồm, đột nhiên nhảy ra cửa sổ trên mái nhà, chân vừa rơi xuống đất, còn chưa dừng lại một giây, đã thuận thế ôm lấy Trình Du Nhiên, bước nhanh chạy hướng máy bay trực thăng——

Bùm ——

Tiếng nổ mạnh long trời lở đất, sấm vang chớp giật vang lên, khói lửa chói mắt đột ngột hiện ra giống như là xông thẳng vào bầu trời, sau đó hóa thành một quả cầu lửa, cả tòa biệt thự sang trọng nhất thời thành một mảnh khói lửa, chật vật không chịu nổi.

Máy bay trực thăng cách đó không xa đang đến gần, nghe được tin nhắn A Tạp gửi đến thì Tần Tử Duệ đang ngồi ở bên trong khoang máy, cầm ống nhòm nhìn tình huống trên đảo, sắc mặt trầm xuống.

"Anh hai, nhìn tình hình chúng ta không có cách nào nhích tới gần được." Thuộc hạ mở miệng nói, Tần Tử Duệ giống như là không nghe được, anh biết, cô vẫn còn ở trên đảo.

Lúc này, bên kia ống nói điện thoại truyền đến âm thanh dồn dập của Tần Viễn, "Anh hai, thuyền chuyên chở hàng bị cướp rồi!"

"Lập tức quay trở lại!" Dưới mệnh lệnh của anh hai, máy bay trực thăng nhanh chóng xoay vòng trở lại, rất nhanh, biến mất ở không trung.

Giờ phút này, quả cầu lửa càng đốt càng rực, ánh lửa kinh sợ chiếu sáng bầu trời.

Giữa lửa khói đầy trời, chợt hiện ra một chiếc máy bay trực thăng, phá vỡ ngọn lửa hỗn tạp khói dầy đặc mà xuất hiện ở trong tầm mắt mọi người, vệ tinh intercom truyền đến một âm thanh hả hê.

"An Nhẫn, lão đại bình yên vô sự, chúng tôi cần nơi hạ xuống!"

Ngồi ở kế bên vị trí tài xế, Bôn Lang hướng về phía intercom truyền tới tin tức cho bên An Nhẫn, ngay sau đó lộ ra vẻ tươi cười hả hê.

"Phía trước góc 90 độ." Âm thanh An Nhẫn truyền đến, ngay sau đó, bản đồ tiếp đất được gửi tới.

Viêm Dạ Tước cầm bộ đàm lên, lạnh giọng ra lệnh, "Lập tức sắp xếp chữa bệnh và chăm sóc."

Trình Du Nhiên dựa vào thành ghế, máu trên bắp đùi đã ướt đẫm y phục buộc chặt, bắt đầu xuất hiện trạng thái hôn mê, sắc mặt tái nhợt như một tờ giấy trắng.

Cô biết, bởi vì chảy máu quá nhiều, hơn nữa, bản thân cô đã không còn sức khâu lại rồi.

Viêm Dạ Tước ôm chặt cô, trầm giọng nói: "Sẽ không có chuyện."

"Ừ, tôi biết rõ." Trình Du Nhiên cố gắng gật đầu, dừng lại một chút, "Ngộ nhỡ, chăm sóc Trình Nặc thật tốt, bởi vì. . . . . ."

Ngày Nghỉ

Chương 27: Ngày Nghỉ

"Ngộ nhỡ, chăm sóc Trình Nặc thật tốt, bởi vì thằng bé. . . . . ."

Trình Du Nhiên vốn nghĩ thầm nếu như cô có bất trắc gì thì chỉ còn mình Tiểu Nặc, chi bằng đi theo Viêm Dạ Tước, nhưng vẫn chưa nói hết, cũng bởi vì mất máu quá nhiều mà hôn mê bất tỉnh.

Sắc mặt Viêm Dạ Tước trầm xuống, ôm Trình Du Nhiên đi lên máy bay trực thăng, đội ngũ y sỹ đã sớm chờ sẵn, Viêm Dạ Tước đặt cô vào trong, trầm giọng nói với người ở bên trong: "Nếu cô ấy có chuyện gì, các người cũng đừng nghĩ sống."

Mấy nhân viên cứu hộ hốt hoảng gật đầu, nhìn bóng lưng lão đại Viêm rời đi, lập tức đẩy xe cứu thương.

Viêm Dạ Tước không bận tâm trên người mình cũng bị thương, nhìn lướt qua Bôn Lang cùng Đan Hùng, hỏi: "Tình huống bên Văn Long thế nào?"

"Đã lấy lại hàng, có điều không thấy bóng dáng Tần Tử Duệ cùng Tần Viễn, Lục Tường cũng rời đi, con lão ta bị chúng ta bắt được."

Viêm Dạ Tước nghe Đan Hùng nói, mày cau lại, lạnh lùng nói: "Làm cho đảo Tường Long biến mất hoàn toàn! Tiêu diệt sản nghiệp hiện có của Lục Tường, thông báo với mấy chú, tôi muốn mở hội nghị gia tộc!"

Một câu nói của anh, điều khiển phần lớn binh mã Viêm bang từ bốn phương tám hướng, đối với khu vực Tam Giác Vàng bao gồm cả Somalia, tất cả địa bàn thuộc về Lục Tường đều bị tiến hành càn quét tru diệt bốn phía, hai ngày hai đêm, không ngủ không nghỉ, mặc dù chạy trốn, nhưng thời kì làm thủ lĩnh hải tặc của ông ta cũng kết thúc ngay một khắc này.

Bệnh viện, Hongkong.

Ánh sáng dìu dịu chiếu rọi vào trong phòng bệnh, Trình Du Nhiên nằm rất an tĩnh ở trên giường, ngủ suốt hai ngày, giống như là rất lâu không có ngủ một giấc thật tốt, ngủ thế nào đều không đủ, còn muốn tiếp tục.

Chợt, đồng hồ điện tử phát ra âm thanh “tích tích”, hơn nữa chấn động ở trên cổ tay cô, khiến cho cô nhíu nhíu mày, lúc này mới mở mắt thật, liền nhìn thấy khuôn mặt nhỏ anh tuấn chuyên chú nhìn cô, cô biết, mình còn sống trở về rồi, hơn nữa con trai ở bên cạnh, lần này lập tức khôi phục vẻ lười biếng.

Tiểu Nặc chớp chớp mắt tròn trịa, âm thanh non nớt vui vẻ nói: "Mẹ, rốt cuộc mẹ đã tỉnh."

"Con chơi đồ chơi này, có thể không đánh thức mẹ ư?" Cô đánh một cái ngáp, còn muốn lôi kéo chăn, vẫn muốn ngủ tiếp, cô trải qua mấy ngày, sợ rằng ngủ nửa năm cũng không đủ.

Nhưng một đôi tay nhỏ bé nắm lấy chăn của cô, một bộ dáng vẻ đại nhân nhỏ, nói: "Mẹ đã ngủ hai ngày hai đêm rồi, không thể ngủ nữa."

"Chẳng lẽ con không biết, bây giờ mẹ là bệnh nhân?" Trình Du Nhiên chỉ chân trái mình đang treo giữa không trung, nhíu mày hướng con trai nói.

Tiểu Nặc tặng cô một cái xem thường, buông tay ra, nói: "Vậy cũng tốt, mẹ cứ ngủ tiếp đi, thím Vân đưa đồ tới con ăn hết là được rồi."

Nói xong, cu cậu xoay người, đi tới bên bàn nhỏ, mở hộp giữ nhiệt ra, chuẩn bị ăn, cu cậu không tin mẹ không động lòng.

Trình Du Nhiên thật là ngủ hai ngày hai đêm rồi, nhưng cô cũng hai ngày hai đêm không có ăn cái gì!

Mấy ngày nay, cô có thể tưởng tượng được thức ăn thím Vân làm, đây quả thực là hấp dẫn, hấp dẫn cực lớn. . . . . .

Trình Du Nhiên ngồi dậy, đưa tay tháo băng ra, đang muốn xuống giường, cửa phòng bệnh liền bị đẩy ra, người đi tới chính là Tiếu Chấn Vũ, thấy cô tự động xuống giường muốn di chuyển, vội vàng mở miệng nói: "Bác sĩ Trình, chẳng lẽ cô không biết bây giờ mình là bệnh nhân ư? Động như vậy, sẽ đụng phải vết thương."

Đây không phải là câu cô mới vừa nói với con trai ư, cô quay mặt sang, cười cười, "Tôi cũng là bác sỹ, biết chừng mực."

Trình Du Nhiên cũng không có nghe theo Tiếu Chấn Vũ mà không động, một chân nhảy tới ghế sa lon, thận trọng ngồi xuống, đoạt lấy đôi đũa trong tay con trai, ăn, thật không hổ là thức ăn thím Vân làm, chính là làm cho không người nào có thể kháng cự.

Tiếu Chấn Vũ cũng biết cô sẽ không ngoan ngoãn nghe lời, chỉ là như vậy cũng tốt, đây cũng chứng minh cô không có gì đáng ngại, cuối cùng có thể báo cáo với Viêm Dạ Tước, nhìn dáng vẻ cô ăn như hổ đói ăn đồ, cười cười, xoay người, nói: "Lần này lão đại cậu hỏi, cậu có thể trả lời rồi."

Bôn Lang cùng An Nhẫn đi vào sau Tiếu Chấn Vũ, nhìn tướng ăn của cô gái này xong thật đúng là có chút đần độn, Tiểu Nặc nhún vai bất đắc dĩ, tựa hồ đang nói cho cái chú đi tới, chú nhìn thấy đúng là sự thật, Bôn Lang nhìn bé trai ngồi ở trên ghế sa lon một chút, thời điểm ban đầu bắt cậu bé đi thật vẫn không có chú ý, vào lúc này, ngược lại nhìn kỹ rõ ràng xong, chợt toát ra một câu nói: "An Nhẫn, cậu nói xem, thằng nhóc này thoạt nhìn có chút hơi giống lão đại. . . . . ."

An Nhẫn đẩy mắt kính một cái, nói: "Thời điểm không nói lời nào, hình như có một điểm nhỏ. . . . . ."

"Các chú nói lão đại Viêm lớn lên giống cháu sao?" Người này lớn lên giống với ai, chỉ cần Tiểu Nặc vừa nghe, tinh thần sẽ cao gấp trăm lần, lập tức mở miệng, sờ sờ cằm mình, thật ra thì dáng dấp lão đại Viêm cũng thật đẹp trai, vậy thì nói cậu về sau cũng sẽ thật đẹp trai rồi. . . . . .

"Con đang nghĩ gì thế!" Trình Du Nhiên vỗ vỗ đầu con trai có ý nghĩ kỳ quái, ngẩng đầu lên trợn mắt nhìn Bôn Lang, nói: "Bát Lang, đồ có thể ăn lung tung nhưng không thể nói lung tung được."

Kinh nghiệm lần ở Tam Giác Vàng cùng chuyện ở Somalia, cô cũng không muốn con trai có quan hệ gì với Viêm Dạ Tước, làm mẹ của cu cậu, chỉ muốn con trai có thể bình an, lớn lên khỏe mạnh, hơn nữa, Viêm Dạ Tước cũng căn bản không nhớ cô, vậy thì tại sao cô phải dùng mặt nóng dán lạnh mông người ta, nói cho anh biết, cô sinh một đứa bé cho anh?

Cô mới không cần, hơn nữa, sinh Tiểu Nặc hoàn toàn là quyết định của cô, Tiểu Nặc là đứa con của cô.

"Chẳng lẽ các người không nhìn ra, Tiểu Nặc lớn lên giống tôi sao?" Cô đưa tay sờ sờ đầu con trai, thân thể dựa vào thành ghế, nói: "Các người vẫn còn ở nơi này làm gì? Cũng nên trở về chỗ các người tới, thuận tiện nói cho lão đại các người câu, tôi muốn xin nghỉ!"

"Xin nghỉ?" Bôn Lang có chút kinh ngạc.

Đôi tay Trình Du Nhiên vây quanh trước ngực, "Dù làm người hầu cũng có kỳ hạn, chẳng lẽ hắc đạo thì không thể cho binh sĩ bị thương như tôi nghỉ ngơi ư? Dù sao gần đây tôi không đi đâu, tôi muốn dưỡng thương thật tốt."

Trong lòng cô nghĩ là bọn họ tốt nhất cũng đừng xuất hiện, vậy cô có thể cùng con trai trở về cuộc sống yên tĩnh, tốt nhất là sống đơn thuần không có việc gì, vậy không ung dung tự tại ư? Nhất định muốn đi vào trong chiến tranh tìm chết?

"Được rồi, tôi sẽ nói với lão đại." Bôn Lang thở dài một hơi trong lòng, lão đại bảo anh ta ở lại xem thử, thật là khó khăn hơn so với nổ súng giết người, tính mạng của anh ta làm sao lại khổ như thế này.

Ở bệnh viện nghỉ ngơi một tuần, Trình Du Nhiên liền quyết định ra viện, dù Tiếu Chấn Vũ nói quan sát nữa, cô vẫn kiên trì phải về nhà, ở nơi này, quả thật giống như là trại tạm giam, ngày ngày bị người nhìn, về nhà cô thấy tự do, vì vậy, xách tốt đồ, ném cái chìa khóa xe cho Bôn Lang chở về nhà.

Về đến nhà, hôm nay Tiểu Nặc đi vườn trẻ, Trình Du Nhiên chân sau nhảy ngồi ở trên ghế sa lon, hướng Bôn Lang nói: "Trong tủ lạnh có nước ngọt, tự lấy."

Nói xong, cô cầm điện thoại lên nhìn một chút, là Lâm gọi điện rất nhiều, đè xuống tin nhắn thoại.

"Cathy, tôi trở lại Newyork rồi."

"Cathy, cám ơn cậu, hiện tại bé con rất khỏe mạnh."

"Cathy, sao cậu không nhận điện thoại, tôi không biết có nên nói chuyện này cho cậu biết không, ba cậu hình như sắp không được. . . . . ."

Có Căn Nhà Ở Newyork

Chương 28: Có Căn Nhà Ở Newyork

"Cathy, sao cậu không nhận điện thoại, tôi không biết có nên nói chuyện này cho cậu biết không, ba cậu giống như sắp không được, sau khi tôi trở lại bệnh viện từng gặp bác ấy, sợ rằng không đến bao lâu nữa, cậu nên trở lại xem. . . . . ."

Lâm còn nhắn lại tin gì nữa, Trình Du Nhiên đã không thể tiếp tục nghe, nhanh chóng cúp điện thoại di động, lẳng lặng ngồi ở trên ghế sa lon, loại an tĩnh này, hình như có điểm không đúng.


Phan_1
Phan_2
Phan_3
Phan_4
Phan_5
Phan_6
Phan_7
Phan_9
Phan_10
Phan_11
Phan_12
Phan_13
Phan_14
Phan_15
Phan_16
Phan_17
Phan_18
Phan_19
Phan_20
Phan_21
Phan_22
Phan_23
Phan_24
Phan_25
Phan_26
Phan_27
Phan_28
Phan_29
Phan_30
Phan_31
Phan_32
Phan_33
Phan_34
Phan_35
Phan_36
Phan_37
Phan_38
Phan_39
Phan_40
Phan_41
Phan_42
Phan_43
Phan_44
Phan_45
Phan_46
Phan_47
Phan_48
Phan_49
Phan_50
Phan_51
Phan_52
Phan_53
Phan_54
Phan_55
Phan_56
Phan_57
Phan_58
Phan_59
Phan_60
Phan_61
Phan_62
Phan_63
Phan_64
Phan_65 end
Phan_gioi_thieu
Nếu muốn nhận thông tin bài viết mới của trang thì like ở dưới hoặc truy cập trực tiếp CLICK

TRANG CHỦ
Truyện Teen   Ngôn Tình   Đam Mỹ   Bách Hợp   Mẹo Hay   Trà Sữa   Truyện Tranh   Room Chat   Ảnh Comment   Gà Cảnh   Hình Nền   Thủ Thuật Facebook  
Facebook  Tiện Ích  Xổ Số  Yahoo  Gmail  Dịch  Tải Opera  Đọc Báo 

Lưu địa chỉ wap để tiện truy cập lần sau. Từ khóa tìm kiếm: chatthugian

C-STAT .
Disneyland 1972 Love the old s